Trong cuộc đời nam lớn lên dựng vợ, gái lớn lên gả chồng, qua một thời gian chung sống với nhau, mới ban đầu các bạn trẻ thường hay không chịu sinh con, trong khoảng thời gian sau do bên ngoài tác động nên cặp vợ chồng nào cũng ao ước mình sớm sinh một đứa con để cho vui nhà, vui cửa. Nhưng đâu dễ muốn có con thì có đâu các bạn. Có bạn sinh được con theo ý muốn, nhưng một số bạn phải chờ đợi đến một năm, rồi lại hai năm trôi qua, thậm chí có bạn phải chờ đợi từ 5-10 năm mới sinh được một đứa con đầu lòng.
Riêng bản thân tôi cũng vậy khi yêu nhau rồi lập gia đình nhưng chưa muốn sinh con. Vì bản thân tôi chưa có bằng đại học nên muốn học thêm, để sau này có con rồi phải vướn bận nên không học được. Chồng tôi cũng đang học đại học cho nên tôi phải kế hoạch. Thời gian tôi kế hoạch được một năm, một ngày kia tôi và ông xã đi chúc tết 2 bên gia đình thì ai cũng hỏi một câu: “tụi bây có tin vui chưa” tới nay mà mày không sinh cho chồng một đứa con, nếu như thời ngày nay thì mày sống yên ổn, chứ ngày xưa là má chồng mày làm “Tờ để” trả lại con dâu cũ mà cưới con dâu mới đó nghen con. Hai vợ chồng tôi chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Kể từ đó trong lòng tôi lại có ý định là không kế hoạch nữa và có ý nghĩ học hệ vừa học vừa làm, không sao đâu, thôi sinh con trước cho chắc ăn để không may “bị ấy” là chết mất. Vài ngày sao tôi hỏi chồng tôi một câu: “anh có ham con không?”, chồng tôi đáp: “có đâu mà ham” lúc đó tôi giật mình mà cũng hơi buồn và suy nghĩ có lẽ là tại tôi ham học, ham lên chức chưa muốn sinh con sớm, nên anh ấy tôn trọng tôi mà không nói ra. Nên tôi quyết định sẽ không có kế hoạch nữa. Nhưng lúc tôi muốn sinh con mà không sinh được, tháng nào cũng đợi chờ, chờ mỏi mòn cho đến một năm lại trôi qua, đến một cái tết nữa tôi buồn lắm không muốn về thăm ông, bà, cô, bác hai bên nữa. Trong lòng muốn về lắm nhưng lại sợ một câu hỏi của người thân là “mày có bầu bì gì chưa?”. Nhưng thực tế thì cũng phải đối mặt với khó khăn thôi, sau một năm thì tôi có em bé và sinh ra một thằng cu tí, vì đây là đứa con đầu lòng nên cha mẹ lo cho con đầy đủ không thiếu thứ gì. Ban đêm bé thường hay mặc tã đến 3 tuổi có lẽ vì đái trong tã nên quen, đến nay bé được 4 tuổi rồi nhưng ngủ vẫn còn đái dầm, thậm chí có đêm ngủ thì cha mẹ phải nhườn hết chăn cho bé vì bé đái dầm ướt hết chăn. Kể từ ngày đó tôi không thể giặt chăn nổi nữa vì chăn quá to và ướt quá nhiều, trong phòng lúc nào cũng có mùi khai. Ban đêm khi ẵm bé để đi tiểu thì bé rất là cáu gắt và khi thức giấc thì bé khó có thể ngủ nữa. Từ đó tôi dẫn cho bé đi khám bác sĩ thì bác sĩ nói không sao do bé uống nhiều nước và sữa trước khi ngủ, nhưng đái dầm có nhiều nguyên nhân gây ra.
Tham khảo: Bí quyết giúp trẻ tăng cân không cần uống thuốc
Có thể do duy truyền từ bố mẹ, rối lọan nội tiết tố, do trẻ chậm phát triển, bàng quang kém, do trẻ ngủ quá sâu giấc, do vấn đề bệnh lý, một số bệnh lý có thể gây ra một số bệnh đái dầm như; táo bón, thiếu hồng cầu hình liềm, nhiễm trùng tiết niệu, tiểu đường, … do yếu tố tâm lý; căng thẳng do tâm lý chuyển trường, chuyển nhà, biến cố gia đình, … do chế độ ăn uống, nếu ban ngày trẻ ăn quá nhiều thực phẩm chứa nước, và uống nhiều nước trước khi ngủ có thể gây ra hiện tượng này. Vì khả năng nhịn tiểu ở trẻ em còn kém và một số nguyên nhân khác.
Sau đó về nhà tôi dùng lá hẹ xào với tôm tươi cho trẻ ăn thường xuyên, uống sữa và nước trước khi đi ngủ khoảng cách 1h đồng hồ, cài chuông điện thoại vào lúc 1h khuya vì khi nghe chuông điện thoại, bé cứ tưởng cha mẹ ngủ quên nên nhanh chóng bật dậy kêu ba, mẹ nghe điện thoại rồi bé tự thức dậy đi tiểu mà không cần phải đến người nhà đánh thức vì lúc đang ngủ ngon người nhà đánh thức bé dễ bị nổi cáu không ngủ tiếp.
Vì vậy để cho bé khỏi triệu chứng đái dầm bà mẹ nên bé cho ăn uống hợp lý có thể giảm uống sữa trước khi đi ngủ hoặc uống sữa trước khi đi ngủ với khoảng cách 1h. nếu như vẫn không khỏi các bạn cần nên đưa trẻ đi khám để bác sĩ có biện pháp can thiệp kịp thời.
Bí quyết: Phê bình trẻ như thế nào là tốt nhất